Avsnitt

  • Truyện ngắn “Họ đã trở thành đàn ông” của nhà văn Phạm Ngọc Tiến là một câu chuyện chiến tranh, kể về một nữ thanh niên xung phong ở một binh trạm. Điều day dứt và ám ảnh chúng ta chính là sự giằng xé nội tâm nhân vật này khi cô không dám trao thân gửi phận cho người yêu trước khi anh vào mặt trận. Cô đấu tranh với anh, với chính cô để giữ gìn đến ngày cưới. Nhưng, oái ăm thay, cay đắng thay, người lính ấy đã hy sinh, người yêu cô đã nằm lại chiến trường với lời hứa không bao giờ thực hiện được nữa. Cô đau đớn, ân hận, giằng xé tâm can. Và cũng từ đó, nơi chiến trường ác liệt, cô thay đổi. Cô chứng kiến những người lính trẻ măng tơ chưa biết sự đời là gì vì chưa trở thành đàn ông. Họ ra trận và sẽ không bao giờ trở lại. Họ đi vào cái chết một cách trinh trắng. Cô nghĩ, hãy cho họ trở thành đàn ông trước khi vào trận. Dẫu có hy sinh, cũng với tư thế một người đàn ông. Và từ đó, đêm đêm, cô trao tình thương cho các chàng lính trẻ. Ngày qua ngày, làm sao kể hết được bao nhiêu đêm, bao nhiêu lần, bao nhiêu chàng trai được hưởng tình yêu thương, hiến dâng của cô, và họ đã trở thành đàn ông như thế. Tứ truyện lạ, ấn tượng nhưng cứ băn khoăn day dứt. Người phụ nữ Việt Nam có truyền thống “Chữ trinh đáng giá ngàn vàng”, vì đó mà hạnh phúc. Vì đó mà bất hạnh đau khổ nếu bị mất đi. Nhưng chiến tranh, giữa sự sống và cái chết, giữa còn và mất, người phụ nữ đã chọn cách hy sinh, là dâng hiến. (Lời bình của BTV Vân Khánh)

    Từ khóa tìm kiếm : Họ đã trở thành đàn ông, Phạm Ngọc Tiến, nữ thanh niên xung phong, người lính, chiến tranh, tình yêu, hy sinh, hiến dâng

  • Nhân vật gã tên Thùng được nhà văn chú tâm khắc họa là một người đàn ông cục cằn, thô lỗ, nghiện rượu và ghen tuông. Một motip cũng khá quen thuộc khi khắc họa chân dung người đàn ông vùng cao với những bi kịch gia đình: Cuộc sống nghèo khó, ít học, đi kèm văn hóa đấm đá, bạo hành. Song khác với nhiều truyện ngắn chỉ nói về những bi kịch người vợ bị hành hạ, nhà văn Cao Duy Sơn ở truyện ngắn này lý giải cặn kẽ nguyên nhân sâu xa của bất hạnh hôn nhân của gia đình Thùng. Nhà văn dụng công xây dựng nhân vật Thùng: hết mực yêu vợ thương con, cũng từng là một con người tử tế biết cư xử , biết phân biệt tốt xấu….nhưng vì sao lại trở nên một con người cục cằn thô lỗ, rượu chè và luôn sống trong ngờ vực, thiếu tự tin như thế. Ghen tuông quả thực hết sức nguy hiểm, nó như một thứ bệnh, hay nọc độc gặm nhấm, khiến con người trở nên điên khùng, dễ đưa đến những hành động mất kiểm soát. Sự việc được đẩy lên thành cao trào. Đó là lần Thùng chứng kiến sự phản bội của vợ và anh ta đã thiêu trụi ngôi nhà. Nhân vật Thùng cũng đã nhìn ra những hạn chế của mình nhưng quá muộn màng, anh ta không vượt lên được bằng sự tha thứ bao dung. Cuộc sống hôn nhân của anh ta nặng nề và bế tắc với lỗi lầm của người vợ. Đến một ngày người vợ không chịu được, đã tự bỏ ra đi. Truyện cho thấy những khát khao hạnh phúc của con người là có thật. Song chỉ khi đánh mất rồi con người mới thấm thía giá trị của nó. Vì thế thông điệp mà nhà văn muốn gửi tới các bạn trẻ là hãy biết trân trọng hạnh phúc, hãy biết bao dung và tha thứ. Điều tưởng giản dị như vậy mà không phải ai cũng thực hiện được. Đoạn kết nhân ái thể hiện rõ góc nhìn nhân văn của một nhà văn giàu trải nghiệm. (Lời bình của BTV Tuyết Mai)

    Từ khóa tìm kiếm : Mùa én gọi bầy, nhà văn Cao Duy Sơn, hôn nhân, hạnh phúc, bao dung, tha thứ

  • Saknas det avsnitt?

    Klicka här för att uppdatera flödet manuellt.

  • Truyện ngắn “Cửa Phật hoa mai nở” của nhà văn Hoàng Thế Sinh xoay quanh nhân vật chính là Mai Xưa, một bác sĩ sản. Nàng đã nhận nuôi một bé gái khi mẹ bé qua đời còn người cha phải lên đường ra trận. Trong bối cảnh người ta chưa có cái nhìn cởi mở về mẹ đơn thân, Mai Xưa trải qua nhiều lận đận. Một phần vì vất vả nuôi con khi chưa một lần sinh nở. Một phần vì tình duyên lắm mối mà chẳng đi đến đâu…Có cốt truyện cảm động, ca ngợi sự hi sinh của người phụ nữ nhưng truyện ngắn “Cửa Phật hoa mai nở” không thiếu những đoạn hài hước, thậm chí có chút châm biếm khi kể về những người đàn ông tới tìm hiểu Mai Xưa. Ai lúc đầu cũng hăng hái nhưng sau thì ngần ngại. Lí do thì muôn màu muôn vẻ nhưng nhìn chung, vẫn là chưa đủ yêu, chưa đủ duyên, chưa đủ cảm thông để nuôi nấng một đứa trẻ không phải ruột thịt của mình… Nhân vật Mai Xưa cũng được tác giả xây dựng một cách sinh động. Nàng không đóng khung trong kiểu nhân vật tròn trịa, mẫu mực mà vẫn có nét ngây thơ, hồn nhiên, thậm chí có chút cả tin. Nhưng có lẽ chính vì vậy, Mai Xưa mới ít đau khổ vì ái tình và vẫn tin vào ái tình. “Cửa Phật hoa mai nở” đã kết lại bằng ấm áp, bằng tin yêu, bằng hạnh phúc. Một cái kết sáng đủ làm ấm lòng người đọc và cũng như một lời nhắn nhủ rằng hãy cứ kiên trì gieo nhân lành để nhận được quả lành. (Lời bình của Nguyễn Hà)

    Từ khóa tìm kiếm : Cửa Phật hoa mai nở, nhà văn Hoàng Thế Sinh, Yên Bái, phụ nữ, hi sinh, hạnh phúc, ái tình

  • Ngay từ tên truyện, tác giả đã hé lộ đây là một câu chuyện nói về tình yêu. Một câu chuyện tình yêu được tác giả đề cập ngay từ những dòng chữ đầu tiên. Chỉ có điều, tình yêu trong truyện ngắn này, không xảy ra ở một nơi bình thường, mà xảy ra ở một hòn đảo cách xa đất liền, giữa một cô thanh niên xung phong và một anh bộ đội, khi cả hai cùng công tác trên đảo. Một tình yêu đẹp và trong sáng như ta vẫn thường thấy ở những đôi trai gái, khi cả hai cùng đang làm nhiệm vụ dựng xây và bảo vệ Tổ Quốc! Hoa - cô thanh niên xung phong, và Kha - anh bộ đội, theo tiếng gọi của quê hương, cùng đến với đảo, cùng có những năm tháng sống, công tác trên đảo, và cả hai cùng yêu đảo như chính quê hương mình. Từ những năm tháng gần gũi bên nhau ấy, họ đã “bén duyên” và yêu nhau. Tình yêu của hai người đã giúp họ vượt qua tất cả mọi khó khăn, trở ngại của cuộc sống, công tác thường ngày trên đảo. Đặc biệt, khi Kha hết hạn nghĩa vụ quân sự, được trở về đất liền, anh phải đứng trước hai sự lựa chọn cho cuộc sống sau này của mình: Ở lại đảo cùng Hoa xây dựng cuộc sống dài lâu, hay trở về đất liền vĩnh viễn? Hơn thế, anh còn phải đối mặt với lời khuyên của cha mẹ, người thân, bạn bè… phải trở về quê hương xây dựng cuộc sống tương lai! Nhưng Kha đã không làm thế, anh đã trở lại đảo theo tiếng gọi của con tim, với chiếc ba lô trên lưng, như ngày nào đến với đảo lần đầu. Chỉ có tình yêu đối với người mình yêu, đối với biển đảo, với quê hương đất nước, mới có thể thúc giục Kha trở lại đảo, xây dựng cuộc sống gia đình cùng Hoa. Thông qua truyện ngắn này, nhà văn Nguyễn Ngọc Chiến muốn khẳng định một điều, biển đảo dù xa cách bao nhiêu vẫn là chủ quyền, lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc thân yêu, mỗi người phải có ý thức, trách nhiệm đóng góp công sức, xây dựng và giữ gìn biển đảo, nhất là trong tình hình biển đảo đang có những bất ổn như hiện nay. Truyện ngắn với lối viết mộc mạc, giản dị, tự nhiên, tác giả không chú tâm lắm với những yếu tố kỹ thuật trong kết cấu, xây dựng truyện. Song, “Nơi tình yêu ở lại” vẫn có những chi tiết chân thực, xúc động, làm ta tự hào, yêu thương nhiều hơn đối với biển đảo quê hương…

    Từ khóa tìm kiếm : Nơi tình yêu ở lại, Nguyễn Ngọc Chiến, tình yêu, Tổ Quốc, biển đảo, quê hương, chủ quyền, lãnh thổ

  • Truyện ngắn có đề tài về cuộc sống đời thường, tình cảm đời thường nhưng được tác giả thể hiện qua một câu chuyên mang phong cách giả tưởng. Khi mà dân số quá đông, thành phố chỉ tiếp nhận người trẻ tuổi còn người già phải ở ngoài thành phố. Bố mẹ già phải xa con, cháu của mình. Và một cuộc thi đấu trở thành lằn ranh để quyết định ai sẽ được trở lại thành phố. Nhân vật chính của câu chuyện là ông lão nhiều tuổi nhưng vẫn quyết tâm tập luyện chăm chỉ để tham gia được thi với ước vọng vào thành phố gặp gỡ con cháu. Lẫn trong những giọt mồ hôi của ông, nước bắt của bà là nỗi nhớ mong con cháu, là tình cảm ruột thịt. Ông đã chiến thắng cuộc thi đấu nhưng cuối cùng không vào thành phố mà quay trở lại với người vợ yêu khi bà bị bệnh Alzhemer. Lắng đọng trong lòng người đọc, người nghe truyện ngắn này là trăn trở về tình cảm gia đình trong cuộc sống hiện đại hôm nay. Trong thành phố, ngoài thành phố chỉ là một hình ảnh thể hiện sự khoảng cách của người già với thế hệ con cháu của mình. Biết bao người vì cuộc sống cơm áo, gạo tiền, bận rộn công việc, bận rộn vui chơi mà ít liên hệ, ít quan tâm tới cha mẹ già ở nhà, ở quê. Đó là tâm tư, nỗi buồn của không ít người già hiện nay. Cái cha mẹ cần đâu chỉ có cuộc sống vật chất mà chính là tình cảm của con cháu. Trong khi tình cảm 2 ông bà vẫn thấm thiết với nhau thì dường như con cháu trong thành phố đã quên mất có người đang mong ngóng mình. Một câu chuyện giả tưởng nhưng được viết với giọng văn chân chất, giản dị về cuộc sống đời thường. Ước mơ của hai ông bà lão trong truyện khiến người đọc, người nghe nhất là người trẻ phải tự nhủ “hãy để bố mẹ không phải ở ngoài thành phố”.

    Từ khóa tìm kiếm : Bên ngoài thành phố, Phát Dương, gia đình, bố mẹ, con cái, tình yêu thương

  • Truyện ngắn chúng ta vừa nghe có dáng dấp của một tác phẩm dựa vào lịch sử nhưng sự kết hợp những tên đất, tên người lại cho ta thấy tác giả đang muốn thoát ly khỏi chính sử để nâng cao mức độ hư cấu và giả tưởng. Mỗi người đọc tùy vảo cảm xúc và trải nghiệm của mình có thể tự do liên tưởng đến các sự kiện khác nhau. Mạch truyện được diễn biến xoay quanh cuộc trò chuyện giữa cô phóng viên Á Châu và một lính biệt kích đã giải nghệ. Cuộc trò chuyện ấy, đồng thời là một cuộc phỏng vấn, mà thực chất hơn nữa, có thể xem là sự truy vấn đến cùng để tìm ra chân lý, tìm ra sự thực lịch sử. Sự truy vấn của cô phóng viên càng lúc càng dồn tay cựu biệt kích vào đường cùng và đẩy kịch tính của truyện lên đến đỉnh điểm. Điều ấy thể hiện qua chi tiết tay biệt kích “sờ khẩu súng ngắn và nòng hãm thanh nhét sau lưng quần. Phía sau lưng quán rượu có một hồ bơi nhỏ của khách sạn”. Truyện khép lại với một kết thúc mở: Sinh mạng của cô phóng viên đang bị đe dọa. Cô có thể bị hạ sát bởi biết quá nhiều bí mật. Thực ra cô gái hoàn toàn có thể cảm thấy sự nguy hiểm rình rập mình, nhưng hành trình đi tìm chân lý của cô chính là cuộc đấu tranh đến cùng giữa cái thiện và cái ác một cách quyết liệt, không khoan nhượng. Sự dũng cảm ấy đáng để mỗi chúng ta phải trân trọng và khâm phục. Một thông điệp quan trọng nữa mà tác giả muốn gửi gắm, theo chúng tôi chính là tiếng nói phản đối chiến tranh, tiếng nói đòi quyền sống bình yên hạnh phúc chính đáng cho mỗi con người.

    Từ khóa tìm kiếm : Nước đen, Lê Khải Việt, phóng viên, biệt kích, chân lý, sự thật, cái ác, cái thiện

  • Viết về người lính năm xưa nhưng tác giả Nguyễn Tham Thiện Kế không đi vào những trận chiến đấu, mất mát hi sinh mà lựa chọn đề tài một chuyến đi bắt lính đào ngũ. Những ai trốn lính hay trốn nghĩa vụ quân sự là một tội không hề nhỏ. Họ bị kỉ luật quân sự, bị coi là hèn nhát và khiến gia đình, họ hàng xấu hổ. Với một đề tài có phần nghiêm túc, nặng nề như vậy nhưng tác giả lại viết với giọng văn khá hóm hỉnh. Hóm hỉnh từ danh xưng gã, hắn hay trong nhiều chi tiết của quá trình về bắt lính đào ngũ. Hai người đồng đội từng chia nhau miếng cháy giờ “gã” lại phải đi bắt “hắn”. Mà “hắn” trốn về quê không phải vì hèn nhát mà để dự đám cưới chạy. Bắt đồng đội trong ngày cưới thật đúng là một nhiệm vụ không hề thoải mái tí nào. Hắn càng dở khóc dở cười không dám nói thật nhiệm vụ khi mọi người nồng nhiệt đón tiếp anh lính được cử về mừng cưới đồng đội. Chỉ có hai người trong cuộc là “gã” và “hắn” mới hiểu rõ sự việc mà thôi. Nhiều chi tiết đời thường được tác giả đưa vào câu chuyện giàu cảm xúc. Như cô dâu chú rể cưới mà không có hoa khiến hắn phải nhanh trí hái bó hoa dong riềng ngay bên sông, hình ảnh “gã” và “hắn” lóng ngóng dùng kim băng cài lại áo cho cô dâu hay ánh mắt của cô gái dân quân nhìn gã không chớp mắt. Cuộc sống nơi hậu phương trong chiến tranh được thể hiện sinh động qua đám cưới của “hắn”. Cuộc sống vật chất khó khăn nhưng tình cảm hàng xóm láng giềng, tình cảm gia đình, tình cảm tiền tuyến và hậu phương thật ấm áp, chân tình. Những nỗi buồn, mất mát hi sinh trong chiến tranh cũng được tác giả nhắc đến khá nhẹ nhàng. Truyện ngắn khiến không ít người nghe, người đọc bật cười rồi lại rơm rớm nước mắt thốt lên rằng “đó đúng là một thời để nhớ”. (Lời bình của BTV Hoàng Hiệp)

    Từ khóa tìm kiếm : Đám cưới hoa dong riềng, nhà văn, Nguyễn Tham Thiện Kế, người lính, tình yêu, chiến tranh, tiền tuyến, hậu phương

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Truyện ngắn “Tuyết đào” mở ra trước mắt chúng ta về một mùa xuân vùng cao tươi đẹp, với thiên nhiên hũng vĩ, với cảnh sắc gợi cảm giác yên bình.Mùa xuân là mùa đẹp nhất ở vùng cao, đó là mùa những bông đào rừng bung phun sắc đỏ kiêu hãnh, rực rỡ đến mê hoặc. Mùa xuân cũng là mùa tình trên núi. Những trai, những gái bản theo sắc hoa trải dài hai bên đường núi, theo tiếng sáo, tiếng khèn mà tìm đến bạn lòng...Tác giả tô đậm không gian ấy để nói về câu chuyện tình của Tủa và So. Sẽ có những người thỏa nguyện đường yêu, ăn đời ở kiếp với nhau, sinh con nở cái dưới một mái ấm yên bình. Nhưng cũng rất nhiều mối tình dang dở, để thương để nhớ cả một đời... Mối tình của Tủa và So đẹp như một bông hoa đào mới hé, nhưng rồi cũng sớm rụng rơi vào sự tuyệt vọng, chia lìa. Xuân đến hoa nở, xuân qua hoa tàn, rồi xuân đến lại hoa, đấy là quy luật của tạo hóa. Hy vọng và đợi chờ, thủy chung gìn giữ cho tình yêu luôn thắm đỏ như đóa hoa đào, dù đã bị số phận đẩy đến sự ly biệt, phải chăng đấy là mẫu số chung của tình yêu vĩnh cửu? Gần hết một cuộc đời, lão Tủa đi tìm người yêu, rồi khi không tìm nữa thì lão trồng những cây tuyết đào để thắp lên những tia hy vọng, những lời nguyện cầu nồng ấm. Việc lão Tủa bỏ đảo hoa đào ra đi cũng là để bảo vệ sự vẹn nguyên của tâm hồn, tình yêu trước những phút nổi loạn của “bản năng”. Không ai biết lão Tủa đi đâu, nhưng chi tiết chàng kỹ sư trẻ gặp Sao trên đảo hoa đào gợi lên một sự bắt đầu tươi mới. Chàng kỹ sư trẻ đi kiếm tìm loài tuyết đào thuần chủng cũng như con người luôn khát khao gặp được tình yêu đích thực đẹp đẽ, cao khiết. Hình ảnh những bông tuyết đào xuyên suốt truyện ngắn hay chính là biểu tượng của tình yêu son thắm, thủy chung…

    Từ khóa tìm kiếm : Tuyết đào, Nguyễn Phú, mùa xuân, miền núi, thiên nhiên, tình yêu, son thắm, thủy chung

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Từ trước đến nay không ít tác phẩm văn học đề cập chuyện dì ghẻ-con chồng, và thường để lại trong độc giả những sự ấm ức, bức bối về tình cảm mà dì ghẻ dành cho con chồng. Nhưng ở truyện ngắn “Tí tách mưa xuân” của nhà văn Nguyễn Hương Duyên mà các bạn vừa nghe, đọng lại trong lòng độc giả lại là sự ấm áp, cái ấm áp đó đến từ một dì ghẻ bao dung và độ lượng. Anh-người đàn ông có vợ qua đời từ sớm, một mình nuôi con gái trưởng thành. Đến khi Anh được một người phụ nữ yêu thương chăm sóc, chia sẻ buồn vui thì cô con gái lại kịch liệt phản đối. Anh đã bước ra khỏi ngôi nhà do mình gây dựng nên để nhường lại cho vợ chồng cô con gái. Trải qua nhiều thử thách, trong đó có cả những lần đối mặt giữa sự sống và cái chết, cô con gái mới dần hiểu ra được nỗi lòng của người cha, tình cảm của người mẹ kế và cũng là nhận thức đầy đủ hơn về đạo lý làm người. Như những giọt mưa xuân cứ tí tách rơi thấm dần vào đất, tình cảm của người mẹ kế này cũng vậy. Chị lặng lẽ chăm sóc, yêu thương Anh mà không hề đòi hỏi, không một lời than trách, không một lời oán hận…mặc dù đứa con riêng không ít lần hỗn xược, vô lễ với chị, không chấp nhận chị như một thành viên trong gia đình. Truyện đã thành công trong việc diễn tả diễn biến tâm lý nhân vật, đặc biệt là nhân vật người cha. Xung đột nội tâm luôn giằng xé. Ở anh luôn tồn tại mâu thuẫn: Anh vừa yêu thương vừa tức giận con gái; vừa hy vọng chờ đợi vừa ra vẻ dửng dưng; vừa muốn mắng mỏ con lại vừa như sợ con đau lòng…

    Từ khóa tìm kiếm : Tí tách mưa xuân, Nguyễn Hương Duyên, dì ghẻ-con chồng, tình yêu, sự hy sinh, bao dung, độ lượng

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • “Có hẹn với mùa xuân” của tác giả Phương Huyền không quá đặc sắc về cốt truyện hay kỹ thuật viết. Truyện ngắn giống như một màn đối thoại không đầu không cuối giữa Miên và anh hướng dẫn viên du lịch. Giữa bối cảnh tuyết rơi của xứ Nhật xa xôi, không lạ khi hai con người cùng quê hương có thể sát lại gần nhau, chia sẻ những điều mà có lẽ với cả bạn bè thân thiết nhất họ cũng chưa từng tâm sự. Cũng chính trong cuộc trò chuyện không đầu không cuối ấy, hai người tình cờ tìm ra câu trả lời cho những băn khoăn day dứt ở trong lòng. Với Miên, đó là dũng khí đối diện với mối tình tan vỡ. Còn với anh hướng dẫn viên, đó là quyết định đưa mẹ nuôi về Việt Nam ăn Tết. Họ có thể sẽ đi những chuyến bay khác nhau để về nước nhưng đều hướng tới một mùa xuân ấm áp, đoàn viên và trọn vẹn – một mùa xuân không lặng lẽ gặm nhấm nỗi cô đơn mà là để trưởng thành, để quan tâm nhiều hơn tới những người còn ở bên cạnh mình. Giản dị, mộc mạc mà ấm áp, “Có hẹn với mùa xuân” đem đến một cái kết có hậu, làm đẹp lòng nhiều độc giả. Người viết không tiết lộ quá nhiều về việc liệu hai nhân vật trong truyện có đến với nhau hay không nhưng có lẽ, chúng ta hoàn toàn có thể hy vọng và chờ đợi, nhất là vào những ngày xuân phơi phới yêu đời. (Lời bình của BTV Nguyễn Hà)

    Từ khóa tìm kiếm : Có hẹn với mùa xuân, Phương Huyền, mùa xuân, đoàn viên, tình yêu, thề hẹn

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Viết về người cựu chiến binh chiến tranh biên giới, nhà văn Phan Ngọc Chính kéo léo đan xen quá khứ với những vấn đề thời sự của hiện tại. Qua cuộc gặp gỡ, trò chuyện giữa nhân vật ông Sơn và Liu, một khách buôn người Hoa, không gian và thời gian được quay trở lại mấy chục năm trước. Khi mà ông Sơn và ông Liu là hai người lính đối đầu nhau trong cuộc chiến biên giới Việt Trung. Mấy chục năm sau, hai người cựu binh lại trở thành đối tác làm ăn buôn bán. Gặp lại nhau sau nhiều năm, hai người không khỏi nhớ lại những kỉ niệm xưa trên chiến trường. Những mất mát, hi sinh, lòng vị tha của người lính Việt Nam được thể hiện qua lời kể của ông Sơn và ông Liu. Dù những trận chiến đấu trong quá khứ không được tác giả viết quá nhiều nhưng đã thể hiện được hình ảnh cao đẹp của người lính Việt Nam chiến đấu, hi sinh để bảo vệ tổ quốc. Tác giả giành nhiều đất cho những thay đổi của đất nước, mối quan hệ của hai đất nước, hai dân tộc sau trận chiến. Sau chiến tranh loạn lạc thì việc giao thương buôn bán giữa hai đất nước luôn được tiếp diễn tạo sinh kế cho nhiều người. Qua việc hợp tác làm ăn của hai người cựu binh, tác giả đề cập đến nhiều vấn đề thời cuộc như việc mất mùa được giá của người nông dân, những điều cẩn trọng khi làm ăn với nước bạn, việc ắc tắc nông sản tại biên giới …Chủ động tìm thị trường mới, đối tác mới là điều cần thiết của người nông dân nước ta để tránh quá phụ thuộc vào thị trường nước bạn. Đó là điều tác giả muốn gửi đến người đọc, người nghe qua câu chuyện làm ăn giữa nhân vật Sơn với đối tác phía bên kia. Bên cạnh đó, tác giả nhấn mạnh tới truyền thống cách mạng, tình cảm đồng đội keo sơn qua mối duyên tình của đôi bạn trẻ Hà và Na. Một truyện ngắn dung dị đề cập nhiều vấn đề của quá khứ, hiện tại và tương lai. (Lời bình của BTV Hoàng Hiệp)

    Từ khóa tìm kiếm : Đối tác đến từ phía bên kia, Phan Ngọc Chính, quá khứ, hiện tại, chiến tranh, hòa bình, tổ quốc

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Là một cây bút chuyên viết về đề tài người phụ nữ, tác giả Vũ Thị Huyền Trang thường đi sâu khai thác đời sống nội tâm nhân vật với nhiều cung bậc phức tạp, rối ren. Truyện của chị thường có nét u buồn: buồn thương thân, buồn thiệt phận, buồn vì kiếp đàn bà “trót sinh ra thế biết là tại đâu”. Chính vì vậy, với những ai đã quen biết Vũ Thị Huyền Trang qua trang viết, “Cưới nhau vào mùa xuân” và “Vùng xanh” là những tác phẩm hiếm hoi của chị có màu sắc tươi sắc với cái kết có hậu. Trong đó, “Vùng xanh” gây ấn tượng với BTV hơn cả. Nhân vật chính tên Sâm cũng là người “yêu rồi cưới” nhưng điều đó cũng phải là tấm vé đảm bảo cho hạnh phúc gia đình. Có những điều khi yêu đương người ta không nhận ra sự xô lệch nhưng hôn nhân lại như một chiếc kính hiển vi, soi rõ và thậm chí khuếch đại khuyết điểm của từng người. Giống như một câu nói vui: “Tình yêu là đi từ lúc chứa chan đến lúc chán chưa”, hôn nhân khiến người ta ngỡ ngàng với cảnh đồng sàng dị mộng, nhìn mãi, ngắm mãi mà không thấy nét nào của người đã từng làm mình đắm say. Sâm cũng không phải là một ngoại lệ. Tuy nhiên, cô may mắn hơn khi trong khoảng thời gian xa chồng vì dịch bệnh Covid 19, cô mới chợt nhận ra chính mình cũng có lúc vô tâm, ích kỉ trong gia đình này. Khép lại bằng một cái kết có hậu, “Vùng xanh” hẳn sẽ khiến nhiều người thấy ấm áp. Tác phẩm cũng nhắc nhở một cách nhẹ nhàng về sự sẻ chia trong đời sống vợ chồng, điều mà nếu thiếu đi, ta chỉ còn là những người lạ chung nhà mà thôi. (Lời bình của BTV Nguyễn Hà)

    Từ khóa tìm kiếm : Cưới nhau vào mùa xuân, Vùng xanh, Vũ Thị Huyền Trang, lứa đôi, tình yêu, hôn nhân

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Không có những đoạn miêu tả đầy sức gợi như truyện ngắn “Chiếc lá cuối cùng”, “Tên trộm hoàn lương” dày đặc chi tiết qua những lời kể mang tính hiện thực khách quan. Nhân vật chính của truyện là một tên trộm két sắt với bàn tay vàng và bộ đồ nghề có một không hai. Gã chưa bao giờ thất bại trong các phi vụ lớn và luôn có những mánh lới để qua mắt cảnh sát. Như bao người khác Jimmy nuôi mộng rửa tay gác kiếm, làm ăn chân chính khi mắc lưới tình. Nhưng cuộc đời éo le ở chỗ chính vào lúc đỉnh điểm khát khao sắp thành hiện thực, Jimmy lại phải giở ngón nghề cũ để cứu nguy cho cháu bé con chị gái của vợ sắp cưới. Đứng trước tình thế nguy khốn, cùng với bàn tay tài hoa thì lương tri con người trong tên trộm được kích hoạt. Gã đã hành động kịp thời mà không mang tới việc tất cả đã tố cáo quá khứ cố che giấu bấy lâu nay. Và như cởi được gánh nặng đè nén tâm can, Jimmy sẵn sàng cúi đầu nhận tội, đối mặt với hình phạt đích đáng cho các phi vụ trộm két sắt ngân hàng trước đó. Nhưng bất ngờ thay, và cũng vỡ òa trong một cử chỉ đẹp đến ngỡ ngàng mà nhà văn O.Henry đã trao cho nhân vật người chánh thanh tra trực tiếp nhận nhiệm vụ bắt giữ tên trộm khi đã có đầy đủ chứng cứ trong tay. Một truyện ngắn mà cái kết đã chạm và thỏa được ý nguyện của độc giả.

    Từ khóa tìm kiếm : Tên trộm hoàn lương, O.Henry, Chiếc lá cuối cùng, Món quà của các đạo sĩ, Sau hai mươi năm, Hoàng tử đồng xanh, Một cuộc đổi đời, Cánh cửa màu lục

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Truyện ngắn mang phong cách dã sử khi đưa chúng ta trở lại không gian xưa dưới thời phong kiến loạn lạc. Người dân nhất là người phụ nữ chịu nhiều cực khổ, họ không làm chủ được số phận của mình. Nhân vật cô gái Trúc Nhã chính là một nạn nhân của xã hội xưa. Là người con gái xinh đẹp đang tuổi đôi mươi, Trúc Nhã bị ép làm thiếp tên Đinh Phiệt, tuần phủ Quy Nhơn. Để cứu người yêu, Vi Thượng đã đến cậy nhờ huynh đệ kết nghĩa là Lía cứu giúp. Nhưng ai ngờ Lía vì tham luyến sắc đẹp của Trúc Nhã mà hãm hại Vi Thượng. Cuối cùng trải qua biến cố thăng trầm, Vi Thượng và Trúc Nhã đã đoàn tụ cùng nhau trong niềm hạnh phúc. Với đề tài tình yêu đôi lứa, truyện ngắn đã mang lại nhiều cảm xúc cho người đọc, người nghe. Chúng ta vui sướng trước hạnh phúc lứa đôi của Vi Thượng và Trúc Nhã, phẫn uất trước hành động cướp đoạt dân nữ của bọn tham quan ô lại, kinh ngạc và giận dữ vì sự phản bội của Lía. Truyện ngắn có những biến cố, những nút thắt bất ngờ cuốn hút người đọc, người nghe. Qua tình duyên của hai nhân vật chính, tác giả thể hiện được phần nào sắc thái chữ Tình. Vì tình mà Vi Thượng và Trúc Nhã đã vượt qua chông gai để đến với nhau, vì tình mà Lía phản bội lại người ân của mình, vì tình mà Định Phiệt mất mạng … Truyện ngắn rất giàu chất liệu để trở thành một kịch bản phim về đề tài dã sử khi có tình yêu, có ân nghĩa huynh đệ, có đấu tranh giai cấp, có sự phản bội, có sự hối lỗi hấp dẫn người xem. Tiếng thở dài của Lía trước khi quay người bỏ đi là cái kết đẹp của câu chuyện. Cánh én mùa xuân mừng vui hạnh phúc lứa đôi của Trúc Nhã và Vi Thượng cũng xua đi những xấu xa, đê hèn trong tâm hồn Lía. (Lời bình của BTV Hoàng Hiệp)

    Từ khóa tìm kiếm : Én lượn Truông Mây, Phạm Hữu Hoàng, tình yêu, phụ nữ, lịch sử, phong kiến

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Nhà văn Nông Quang Khiêm từng tâm sự: “Tôi sinh ra ở miền núi, trong một bản nhỏ ven hồ Thác Bà thơ mộng, thấm đẫm không gian văn hóa Tày. Cuộc sống mới tràn về, cái bản nhỏ ấy đang cựa quậy theo nhịp sống hiện đại. Những con người, những mảnh đời, những thân phận nơi tôi sống, tôi chứng kiến, chỉ cần kể lại thôi cũng thành một truyện ngắn rồi…”. Truyện ngắn Bản Hảu xa xôi mà các bạn vừa nghe dường như cũng ra đời trong một tâm thế như thế; tác giả không cần dụng công nhiều, chỉ kể lại một cách dung dị, mộc mạc và chân thành về số phận những con người miền núi, quanh quẩn với mưu sinh, có lúc rối bời trong những mối quan hệ chằng chịt hay phải đối mặt với tình huống éo le, song truyện có sức ám ảnh và khơi gợi được sự đồng cảm nơi người nghe. Có thể nói, Bản Hảu xa xôi là hành trình của những cuộc tìm kiếm. Mặc cảm vì mắc bệnh phong, ông Kẹn bỏ nhà ra đi. Không nỡ để ông cô đơn chống chọi với bệnh tật, bà Kẹn đã để con gái ở nhà một mình rồi lên đường tìm chồng. Không lâu sau, Son cũng đi tìm bố mẹ. Lình lại đi tìm Son. Song nếu như vợ tìm chồng, con tìm cha mẹ xuất phát từ tình cảm gia đình máu mủ ruột rà thì việc Lình tìm Son lại đến từ tình yêu, sự sẻ chia. Thiết nghĩ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cảm động, vì Lình đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân, sự kỳ thị của bà con dân bản, sự ngăn cản của cha mẹ để đến với Son. Nhưng cảm động hơn, lớn lao hơn chính là việc Lình tình nguyện ở lại bản Hảu để cùng sống, cùng làm việc, giúp đỡ bà con nơi đây và đặc biệt là dạy cái chữ cho trẻ em. Bản Hảu xa xôi, nhưng thật ra không xa xôi, nó thật gần trong tâm tưởng, trong ý nghĩ, trong tình cảm của những con người có trái tim nồng ấm, biết hy sinh, cống hiến vì người khác. Vì thế, đọng lại trong người nghe là một câu chuyện ấm áp, toát lên khát vọng sống, tình yêu và lòng vị tha của con người./.

    Từ khóa tìm kiếm : Bản Hảu xa xôi, nhà văn Nông Quang Khiêm, Yên Bái, miền núi, dân bản, tình yêu, lòng vị tha, khát vọng sống

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Trong kiệt tác U mộng ảnh của danh sĩ Trương Trào, có một câu được nhiều người tâm đắc: “Văn chương bất hủ cổ kim đều viết bằng huyết lệ”. Điều ấy cũng có nghĩa là, văn chương luôn luôn đồng hành cùng nỗi đau của con người, biết cúi xuống tận cùng để lắng nghe những buồn thương của bao số phận. Người phụ nữ mang tên Hảo trong truyện ngắn của Vũ Đảm chúng ta vừa nghe là một số phận như thế. Tên chị là Hảo nhưng cuộc đời của chị lại không được suôn sẻ, tốt đẹp như nhiều người. Vừa là gái lỡ thì lại vừa xấu, chị Hảo bị lừa tình rồi bị phụ bạc, người tình bỏ lại chị cùng giọt máu trong bụng đang lớn dần từng ngày. Chị Hảo bị giằng xé giữa hai lựa chọn: giữ đứa trẻ lại hay bỏ đi. Sau cùng, mặc cho những người thân trong gia đình, cụ thể là các anh trai quyết liệt phản đối, bắt phải bỏ cái thai, Hảo vẫn quyết định giữ lại đứa trẻ và vùng chạy khỏi phòng hút điều hòa. May mắn cho Hảo khi cuộc đời luôn có những người tốt bụng, sẵn sàng mở vòng tay để giúp đỡ chị một cách vô tư. Nhưng những lòng tốt như vậy đôi khi cũng không thể kéo dài được mãi, Hảo cuối cùng cũng bị đẩy ra đường trong hoàn cảnh sắp đến ngày sinh nở. Và sự lựa chọn cuối cùng của chị vẫn phải là trở về nhà, chấp nhận mọi búa rìu sẵn sàng đổ xuống đầu. Thật bất ngờ khi các anh trai của Hảo không nhiếc mắng gì, lại giao cho Hảo nhiệm vụ kéo dài sự sống của ông ngoại để phục vụ cho những mưu đồ chính trị của họ. Và điều bất ngờ lớn nhất là câu nói cuối cùng của ông ngoại trước khi lìa đời, đã khuyên Hảo kiếm lấy một đứa con để nương tựa lúc về già, điều ấy như một đảm bảo vàng cho sự an toàn của Hảo, ngược lại hẳn với ý định ban đầu của các anh trai bắt Hảo phải bỏ thai. Kịch tính của truyện được đẩy lên tột độ chính khi ông ngoại trút hơi thở cuối cùng cũng là lúc Hảo trở dạ trong cơn xúc động nghẹn ngào, và tiếng khóc chào đời của đứa trẻ cũng đồng thời vang lên trong chính căn phòng của ông ngoại. Một thông điệp nhân văn và sâu sắc mà tác giả muốn gửi tới mỗi người đọc: Sự sống của mỗi sinh linh luôn là điều vĩ đại nhất, nó vượt lên trên mọi tính toán hèn mọn về danh lợi. Không ai có quyền tước đoạt khát vọng được làm mẹ, không ai được phép hủy hoại những mầm sống bé bỏng vô tội. Câu chuyện chúng ta vừa nghe càng lay động lòng người hơn nữa bởi nó được kể lại bằng giọng của chính đứa bé trong hành trình chào đời đầy gian nan của mình (Lời bình của BTV Đỗ Anh Vũ)

    Từ khóa tìm kiếm : Chín tháng mười ngày, Vũ Đảm, số phận, phụ nữ, khát vọng được làm mẹ, tình mẫu tử

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Câu chuyện bắt đầu từ chiếc đồng hồ của người đã khuất và hành xử của nhân vật Hắn với người yêu của người bạn đã hy sinh . Hành xử của Hắn thể hiện nhân cách hắn . Hắn đã không một lần trung thực với lời hứa với người đã khuất, không một lần trung thực với người yêu của bạn. Sau là vợ của hắn . Hắn đã phải trả giá đắt cho sự thiếu trung thực đó của mình. Tác giả sử dụng bút pháp hiện thực huyền ảo trong câu chuyện. Nó được miêu tả giống như những giấc mộng du, những giấc mơ nửa hư nửa thực, dằn vặt, ám ảnh hắn không để cho hắn sống thanh thản. Đầu tiên là sự bỏ đi mất tích của người vợ, không biết còn sống hay đã chết khi phát hiện ra sự dối trá của hắn . Tiếp đó là sự hiện diện của ngươi đàn ông áo đen và người đàn bà áo trắng trong những cơn mộng du của hắn . Thủ pháp này không còn là mới mẻ với người viết hiện nay. Song với một cây bút lành nghề như nhà văn Đức Ban – thủ pháp này được vận dụng một cách tự nhiên , khá nhuyễn khiến truyện lôi cuốn từ những dòng đầu, khi tạo dựng không gian truyện , khiến tốc độ truyện đi nhanh mặc dù cốt truyện không có gì mới. Mượn các yếu tố mang tính tâm linh nhà văn Đức Ban muốn nhắn nhủ những vấn đề đạo đức của con người, về cái nghiệp phải trả cho những hành động sai trái của mình. Một lần nữa truyện cảnh tỉnh con người ta về nhân tính, về nhân cách sống. Chất lượng sống phụ thuộc vào tinh thần sống, hành vi sống của mỗi chúng ta. Sống sao để thanh thản, không cảm thấy ân hận và nuối tiếc. (Lời bình của BTV Lê Tuyết Mai)

     

    Từ khóa tìm kiếm : “Nghiệp quả”, Nhà văn Đức Ban, “Trăng vỡ”, “Đêm thức”, giải thưởng Nhà nước về VHNT

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Truyện lấy bối cảnh ở một khu phố ven sông Hồng. Ở đó, có sự giao thoa giữa phố và làng, giữa đô thị và nông thôn. Nhà cửa mọc san sát, che kín những khoảng trời, người xe tấp nập qua lại. Men theo lối mòn đi xuống sông sẽ gặp bãi ngô, vườn cải và con sông bốn mùa đỏ nước. Về không gian, tác giả đã tạo được độ thoáng cần thiết cho tác phẩm, xuyên suốt bài viết là sự gần gũi giữa con người và thiên nhiên. Sống trong căn nhà nhỏ, bị những tòa nhà cao tầng che khuất tầm nhìn nhưng Vân vẫn tìm thấy một khoảng trời nhỏ để hít thở và giao hoà với thiên nhiên. Tác giả làm hẹp không gian sống của Vân đồng thời mở ra một không gian khác thoáng đãng, thi vị hơn. Khi đi vào đặc tả, lựa chọn tình tiết... bằng vốn ngôn ngữ riêng tác giả đã viết rất cuốn hút và khác lạ. Tác giả dùng hình ảnh dân dã, mộc mạc, xưa cũ để tạo hiệu ứng cảm xúc cho câu văn. Hoa cải, con gà trống, ông lái đò, dòng sông, màn sương... được nhắc tới nhiều lần nhưng không nhàm hay trùng lặp. Mỗi lần hiện lên, các hình ảnh sẽ có dáng vẻ mới, ngôn từ mới, khía cạnh mới, cảm xúc mới. Truyện có hai chi tiết đột phá tạo nên cao trào, gây xúc động mạnh với người đọc. Sản phụ bị nhiễm cô vít được chỉ định mổ gấp và Vân, vợ của Hùng phải mổ đẻ vì kiệt sức. Hùng là bác sĩ trực tiếp mổ bắt con cho sản phụ bị “cô vít”. Anh dùng chính bức ảnh siêu âm 4D của con gái để cầu xin sản phụ giúp đỡ mình. Cả hai đều bị ranh giới của sự sống và cái chết dồn đuổi. Nếu anh trễ một giây hoặc người mẹ bỏ cuộc sớm một giây, tất cả sẽ là dấu chấm hết cho một hành trình gian khổ. Người mẹ đã giúp Hùng tìm thấy ánh sáng cho đứa trẻ. Một cuộc vượt cạn cân não và ngoạn mục. Người mẹ đã trao lại sự sống, đặt trọn tình yêu và tâm sức vào đứa con bé bỏng. Người mẹ đã trút thở nhưng em bé sẽ tiếp tục khát vọng sống của mẹ. Khi Hùng phải thở máy vì “cô vít”, Vân vào viện vượt cạn một mình. “Chửa đẻ là cửa mả”, lần đầu tiên làm mẹ với Vân không dễ dàng gì. Hai người đàn bà cùng lên bàn đẻ, cuộc vượt cạn nào cũng phải trải qua khổ ải, sống trong những giây phút kịch tính, nghẹt thở. Ở thời khắc, sự sống chỉ được tính bằng giây con người không còn màng tới điều gì ngoài máu mủ và tình thân. Thời khắc đó họ tự sản sinh kháng thể cho mình; bằng khao khát sống, tình yêu, giấc mơ đoàn tụ họ đã vượt qua cái chết. Trong tuyến nhân vật được xây dựng có hình ảnh ông lái đò. Không lời thoại, không sự tương tác nào xảy ra nhưng sự xuất hiện của ông lái đò, con gà trống đã tạo ra một khoảng lặng khiến chúng ta phải suy ngẫm. Nơi ông lão sống, từ làng lên phố chỉ cách mấy bước chân, nhịp sống vẫn chậm rãi tiếp diễn. Ở đâu đó, sự sống vẫn âm thầm nảy sinh, bình thản đi qua đại dịch. Kết truyện… mùa xuân về bên bờ bãi, một không khí Tết trầm ấm tràn ra phố, len lỏi vào lòng người. Màn sương ẩm mịn bị xé tan bởi “tiếng gõ cửa” nhiệm màu. Tất cả cùng vào một khung hình đẹp. Sự hội tụ của những khát vọng sống bình dị đã xua đi cái giá lạnh của mùa đông, nỗi buồn của chia ly, dấy lên những hi vọng mới trong ngày mới. Phải chăng, chúng ta vốn dĩ là những chiếc lá? “Sau tất cả… còn nhìn thấy ánh sáng là còn tin vào cuộc sống, còn sống là còn hấp thu ánh sáng để quang hợp và xanh (Lời bình của BTV Vân Khánh)

    Từ khóa: Tiếng gõ cửa buổi mờ sương, Trang Thụy, tình yêu, khát vọng sống, y bác sỹ

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  • Trên bối cảnh thị xã tỉnh lẻ nước Nga, buồn tẻ và lạnh giá, nhà văn đã kể cho chúng ta nghe một câu chuyện giản dị mà ấm lòng. Người Trung úy hải quân trẻ tuổi dùng những ngày phép ngắn ngủi trở về thăm người cha già yêu dấu nhưng về tới ga tàu quê nhà mới hay tin ông đã mất cách đó một tháng. Anh đã đau lòng tới mức chỉ định đi ngang qua ngôi nhà tuổi thơ mà không định ghé lại. Ni- cô – lai hẳn sẽ rời đi với một cõi lòng tan nát nếu như không có cử chỉ níu chân của người thiếu phụ từ thành phố về mượn địa điểm sơ tán ngay ở nhà anh. Qua bức thư Ni- cô – lai gửi cho người cha già mà ông chưa kịp đọc, cô đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, nỗi niềm và quyết định lặng lẽ sửa soạn, chuẩn bị mọi thứ, tái hiện lại không khí gia đình để đón người lính thủy trở về nhà; Và không quên nói với anh những lời ấm áp như dành cho người thân. Nhờ cử chỉ đẹp đẽ đó, người Trung úy hải quân được sống lại không khí ấm áp quen thuộc mà vơi bớt nỗi đau mất cha. Khi lá thư anh viết dọc đường đến tay người thiếu phụ, cô đã không nỡ phủ nhận sự lầm tưởng của anh rằng hai người đã từng gặp nhau nhiều năm về trước. Đúng là họ đã gặp nhau, nhưng là gặp gỡ trong chiều sâu cao thượng của tâm hồn, từ một khoảnh khắc đáng nhớ của thời chiến. Và nhà văn Pauxtốpxky đã diễn tả ấn tượng ấy bằng một giọng văn nao lòng, bằng nhịp đập nồng nàn, thổn thức của trái tim đa cảm, cháy bỏng thiết tha tình yêu và cuộc sống. Nói như nhà thơ Bằng Việt, đó thực sự là: “Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ/ Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu!”

    Từ khóa tìm kiếm : Văn hào Nga Pauxtốpxky, Lẵng quả thông, Chuyến xe đêm, Bình minh mưa", giọng văn giàu chất thơ, nao lòng, nồng nàn, thổn thức, trái tim đa cảm, cháy bỏng thiết tha tình yêu, cuộc sống

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.

  •  Với cách viết bình thản, chậm rãi, truyện ngắn “Hai người cha” của nhà văn Lê Văn Thảo mang lại cho người đọc, người nghe cảm giác đây là một câu chuyện với chất liệu có thực ở đời thường. Hoàn toàn có thể bởi trong chiến tranh không hiếm những hoàn cảnh thân phận con người như vậy. Nhưng ngòi bút nhà văn không nặng về kể lể nguyên cớ, nỗi niềm hay giăng mắc sự khó xử thường tình. Qua lời cậu bé tìm cha, thuật lại bao vất vả, khó nhọc cuộc ngóng đợi của người mẹ và cảnh đời tuổi thơ côi cút tội nghiệp. Nhà văn không chỉ gợi nỗi cảm thương về nông nỗi cảnh đời cậu bé mồ côi mẹ, thất lạc cha bơ vơ phiêu dạt mà còn khắc họa hình ảnh nỗi đau, nỗi cô độc của người lính cả đời trận mạc, vợ con đều đã mất trong chiến tranh. Cậu bé nhận nhầm cha. Người lính biết rõ điều đó nhưng ông tự nhủ cứ tạm nhận cậu làm con, cưu mang cậu cho đến ngày tìm được người cha thực sự. Hai mảnh đời khuyết thiếu đã nương tựa vào nhau, tình thân được chắt chiu vun đắp qua những năm tháng sau chiến tranh còn vô vàn khó nhọc, vất vả. Cho đến khi người lính tìm được người cha thật sự của cậu bé, nay đã trưởng thành. Từ tâm thế một người từng trải giang rộng vòng tay cưu mang nuôi nấng một mảnh đời côi cút, ông nhận ra chính người con nuôi cũng đã biết sự thật bao lâu nay. Anh đã thực sự coi ông như một người cha, tự nguyện lãnh trách nhiệm phụng dưỡng ông tuổi xế chiều. Một câu chuyện về tình người, về nghĩa cử lặng thầm mà cao đẹp, dưới ngòi bút kể chuyện trung hậu, giản dị, giọng văn bình thản và những “khoảng trống” để người đọc tự chiêm nghiệm, truyện ngắn “Hai người cha” của nhà văn Lê Văn Thảo đọng lại trong người đọc, người nghe những cảm xúc vừa ấm nóng vừa trong lành…(Lời bình của BTV Võ Hà)

    Từ khóa tìm kiếm : Hai người cha, nhà văn Lê Văn Thảo, người lính, chiến tranh, mảnh đời, tình người

    Get bonus content on Patreon

    Hosted on Acast. See acast.com/privacy for more information.