Avsnitt
-
Chuyện tình cảm của một cô gái với một anh chàng cùng làm việc chung công ty. Nhưng anh đã có vợ và con, vì cuộc sống vợ chồng anh không được suôn sẻ... Chị vợ anh cũng gặp trực tiếp cô và mở lời đề nghị cô và anh sẽ tiến xa hơn...
-
[Love & Life] Bạn biết không, chúng ta sinh ra không thể lựa chọn được những điều đã xảy ra trong quá khứ. Chúng ta không thể lựa chọn việc yêu thương, gắn bó bên ai và rồi bị tổn thương sâu sắc bởi một người. Bởi vì tình yêu, không phải là sự lựa chọn những gì tốt nhất, mà là lựa chọn những gì phù hợp nhất. Ngày hôm nay của chúng ta chính là quá khứ của ngày mai, quyết định ngày hôm nay, chính là lựa chọn mà đến ngày mai, có muốn thay đổi cũng không thể nào được nữa.
-
Saknas det avsnitt?
-
[Love&Life] Hóa ra sự chia ly diễn ra đều đặn mãi mãi và vĩnh viễn, khi mà sự đau khổ đến tột cùng bạn chỉ biết im lặng và chấp nhận. Mỗi lần sau khi người ta rời bỏ bạn mà đi, bạn đều cảm thấy nó là lẽ thường tình, có chút đau khổ xen chút chua xót. Tại sao ở bên nhau lâu như vậy, cùng xây dựng kỷ niệm cũng khóc cùng cười cùng đau khổ lại tự dưng bỏ bạn một mình cô đơn trên đảo hoang. Người ta có mối quan hệ mới bạn cũng vậy. Và rồi sự chia ly chỉ là một sự kiện nho nhỏ trong cuộc đời bạn mà thôi. Sau nhiều lần bạn đã từng chia ly, chẳng còn cảm giác bất ngờ hay đau khổ như ban đầu nữa, bạn chỉ biết gói gọn nó và để trong chiếc hộp ký ức của năm tháng trưởng thành.
-
Thích ai thì cứ bày tỏ, chỉ cần mình đủ chân thành, đủ nhẫn nại, đủ kiên trì thì bản thân đã là một sự cố gắng lớn, xứng đáng được hưởng hạnh phúc rồi. Đừng im lặng để mãi ngày sau nuối tiếc. Cứ ngầu một lần đi cho đời nhiều bất ngờ, nghen!Theo Dung Nhi – Báo Đất ViệtGiọng đọc: Việt NhoThực hiện: Hằng NgaMinh họa: Hương Giang--------------------------
-
PHẦN 3:
Chương 7: Đợi trăng rắc ánh vàng
Chương 8: Hóa ra thật sự không phải là anh
Chương 9: Anh - là một đoạn hồi ức đặc biệt
Chương 10: Trên đời nào thấy cọc tìm trâu
---
#radio #tinhyeucuocsong #loveandlife #tinhyeuvacuocsong -
*** Tóm tắt nội dung:
Hoa hồng giấy là câu chuyện xoay quanh cuộc hôn nhân của nữ y tá Bạch Nhạn thông minh, cá tính, mạnh mẽ với Khang Kiếm - vị trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang với một tương lai rộng mở. Tuổi thơ của Bạch Nhạn trải qua không mấy êm đềm.
Cô không có cha, mẹ là nghệ sĩ và rất đa tình, phong lưu, thuở nhỏ gần như Bạch Nhạn không có bạn bè, chỉ có Thương Minh Thiên là cậu bạn hàng xóm chịu chơi với cô. Với Bạch Nhạn, Thương Minh Thiên là người yêu, người anh, người cha, người bạn, là hơi ấm, là niềm hy vọng, là tất cả ngày mai.
Tuy nhiên, do rất có ác cảm với mẹ Bạch Nhạn nên mẹ Thương Minh Thiên đã không đồng ý cho anh yêu thương Bạch Nhạn. Dù không đến được với nhau, họ vẫn hứa hẹn là cả hai đều phải hạnh phúc. Trước khi chia tay, Thương Minh Thiên đã tặng Bạch Nhạn một bông hoa hồng giấy, đây là chỗ dựa tình cảm cho cô trong những năm tháng không êm đềm sau này...
Trở thành y tá của Bệnh viện số 1 Tân Giang, Bạch Nhạn những tưởng rằng cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới sau khi kết hôn với Khang Kiếm, nhưng cô không thể ngờ rằng, mình không hề được hưởng những giây phút ngọt ngào của cuộc sống lứa đôi bởi đây là cuộc hôn nhân được sắp đặt với một âm *ưu đầy toan tính: Khang Kiếm lấy cô với mục đích trả *hù cho mẹ mình.
Tuy nhiên, sau khi trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, Khang Kiếm ngày càng thấu hiểu và nể phục Bạch Nhạn vì sự thông minh, cá tính nhưng không kém phần dễ thương ở một người con gái từ nhỏ sống không có cha, luôn tự lập và rất biết giữ lửa cho gia đình.
Tình yêu âm thầm nảy nở, nhưng đến khi Khang Kiếm biết được rằng anh đã không thể rời xa Bạch Nhạn thì cô đã chủ động đề nghị chia tay bởi không thể chấp nhận cuộc hôn nhân toan tính không xuất phát từ tình yêu đó...
Cuối cùng, tình yêu của Khang Kiếm và Bạch Nhạn sẽ đi đâu, về đâu? Ai sẽ trả lại cho họ niềm tin về hôn nhân khi những bất hạnh của thời thơ ấu luôn đeo bám họ? Một chút ngược luyến, một chút hài, một chút cay đắng, một chút ngọt ngào… tất cả đã góp phần tạo nên một tiểu thuyết hấp dẫn, lôi cuốn.
#loveandlife #tinhyeuvacuocsong #loveandliferadio #radiotinhyeuvacuocsong #radio
PHẦN 1:
Chương 1: Vị khách không mời tại lễ cưới
Chương 2: Nhiều năm rồi không làm tiên nữ
Chương 3: Sóng ở đáy sông -
PHẦN 2:Chương 4: Những gì phải đến đã đếnChương 5: Mẹ chồng từ phương Bắc tớiChương 6: Nước ấm 42 độ
---
#radio #tinhyeuvacuocsong #loveandlife
-
Nội dung đang cập nhật
-
Đêm nay mưa giông phủ lên thành phố Vĩnh Thành một màu sắc ảm đạm, nhưng không thể che đi không khí náo nhiệt cùng đèn màu chiếu rọi của nơi này.....
-
Tiếp tục câu chuyện của phần trước nè
-
...Lúc anh nhìn thẳng, ánh mắt người tường không dám đối diện, giống như một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào nội tâm người ta, khiến họ không nơi nào lẩn tránh...
-
- Chân Ngắn sắp mất rồi, muốn nhìn mặt lần cuối thì trở về đi.
Đó là lời thông báo của chị tôi trong một đêm lạnh giá Sài Gòn.
Năm thứ ba Cao Đẳng tôi đang học cũng là lúc Chân Ngắn mười tuổi. Tôi quen biết em kể từ khi tôi còn là một cô bé lên mười.
Thời gian của mười năm trôi qua, tôi vẫn cứ là một thiếu nữ đầy nhiệt huyết đam mê, còn em đã là một cô chó già không thể cùng tôi chạy nhảy vui đùa như thời còn bé nữa.
Tôi lớn lên, em già đi cũng đồng nghĩa với việc thời gian bên nhau giữa tôi và em không còn nhiều.
Vì thế, khi nghe tin tôi tức tốc chạy thật nhanh ra bến xe, bắt chuyến xe sớm nhất chỉ sợ không được gặp mặt em lần cuối.
Tôi chui rúc ngồi ở ghế đợi, giữa dòng người vội vã, gió thổi vù vù, nước mắt tôi lăn dài trên má.
Lúc tôi co mình bước lên xe, một tin nhắn trên điện thoại hiện tới: Chân Ngắn đã khỏe, đừng về.
Không biết lúc đó tâm trạng tôi như thế nào và trở về bằng cách nào bởi vì ngày mai tôi có một bài kiểm tra cuối kỳ.
Ít ra tôi biết được em đã an toàn.
Nhưng chỉ năm ngày sau, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại của mẹ tôi:
- Chân Ngắn mất tích rồi.
Người ta bảo mỗi con chó khi biết được số phận sắp ra đi của mình thường sẽ bỏ chủ mà đi, vì không muốn để chủ nhân phải thương tiếc.
Tôi đã chấp nhận từ bỏ Chân Ngắn mà không một lần tìm kiếm.
Ngày hôm đó tôi khóc rất nhiều, khóc tức tưởi vì đau lòng.
Tôi đã mua hoa hồng về, ngửi mùi hương của hoa để nhớ về em.
Một tháng sau, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân:
- Tao thấy con Chân Ngắn lang thang khu bụi bên mé sông.
Sáng hôm sau tôi có mặt tại nhà trước sự ngạc nhiên của ba mẹ bởi họ nghĩ tôi muốn tạo bất ngờ cho họ.
-
...
Sài Gòn đối với em là những ngày bận rộn nhưng cũng chất đầy kỉ niệm, và nhiều hơn từ khi có anh. Những con đường trở nên đẹp hơn và bầu trời trở nên xanh hơn với những chiều cuối tuần lang thang!...
Sài Gòn bây giờ chật lắm rồi. Đi đâu cũng thấy nơi anh và em đã từng qua.
Anh bảo em hay mơ mộng, suy nghĩ viển vông. Ở cái tuổi chênh vênh này, em suy nghĩ nhiều. Mỗi người đều mang trong mình nhiều mối suy tư, về công việc và cuộc sống.
Nhưng nếu chỉ là những chuyện vui được chia sẻ, chuyện buồn giấu đi thì trong lòng em và anh còn chất chứa nhiều lắm. Nhiều điều muốn nói, nhưng rồi lại giấu đi.
Chúng ta cãi nhau, lần này là thực sự. Từ em và cả từ anh. Mọi lần chỉ do em suy nghĩ. Lần nay anh cũng cảm nhận được. Anh không chia sẻ nhiều về bản thân mình. Đôi lúc em thấy hai ta xa lạ, có những điều gì đó em và anh không thể nói và làm cùng nhau.
...
-
Hạnh phúc gia đình là sự vun vén của tất cả mọi người. Đứng đầu là người đàn ông cùng người vợ xây đã xây đắp nên hạnh phúc này ngay từ thuở ban đầu. Con cái là sợi tơ hồng để níu giữ hạnh phúc giữa những người lớn. Vì vậy, đừng vì lợi ích bản thân mình mà đạp đổ hạnh phúc con thơ, hạnh phúc gia đình - Mái ấm của những đứa trẻ.
#radioonline #radio
Youtube: https://www.youtube.com/channel/UC4FWBCGBGicsOtuspnMtNRQ
-
Lời nói là do tâm sinh - Nhìn cách nói chuyện... #radio #radioonline #truyenteen #tuoihoctro
-
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại...
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?”. Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?”. Không chần chừ chàng trai vội đáp: “Con bằng lòng!”.
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
.
.
——
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?”. Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”
Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”.
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…”
——
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
-
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Trong suốt đời, ta sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng. Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu? Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!” -
Có hai người bạn đang bước đi trên sa mạc trong một chuyến đi dài ngày. Hai người nói chuyện với nhau, rồi xảy ra cuộc tranh cãi gay gắt về một vấn đề gì đó. Không giữ được bình tĩnh, một người kia đã tát vào mặt người bạn mình. Cảm thấy rất đau nhưng người bạn không nói gì.
– Anh ta chỉ lặng lẽ viết lên trên cát một dòng chữ rất to: “HÔM NAY, NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ TÁT VÀO MẶT TÔI“.Họ tiếp tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và nghỉ mát. Người bạn vừa bị tát do sơ ý đã trượt chân rơi xuống một vũng lầy và dần dần lún sâu xuống. Nhưng người kia đã kịp thời cứu được anh.
– Ngay sau khi được cứu, anh đã khắc ngay lên một tảng đá gần đó dòng chữ: “HÔM NAY, NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI ĐÃ CỨU SỐNG TÔI“.
Người bạn kia thấy vậy liền hỏi: “Tại sao khi tôi tát cậu, cậu lại viết chữ lên trên cát còn bây giờ cậu lại khắc chữ lên một tảng đá?”.
Và câu trả lời anh ta nhận được là:
“Khi ai đó làm chúng ta đau đớn thì chúng ta nên viết điều đó lên trên cát, nơi những cơn gió của sự thứ tha sẽ xóa tan đi những nỗi trách hờn. Còn khi chúng ta nhận được điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta phải ghi khắc điều ấy lên đá, nơi không cơn gió nào có thể cuốn bay đi.“ -
Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng và lên tiếng hay không.
Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì.
Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi: “Em à, anh thích bánh mì cháy mà.”
Đêm đó, tôi đến bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi có phải thực sự ông thích bánh mì cháy. Cha tôi khoác tay qua vai tôi và nói:
“Mẹ con đã làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đấy.“
Rồi ông nói tiếp: “Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác.
Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ. Đó là chìa khoá quan trọng nhất để tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, trưởng thành và bền vững con ạ.
Cuộc đời rất ngắn ngủi để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy yêu quý những người cư xử tốt với con, và hãy cảm thông với những người chưa làm được điều đó.
Bài học rút ra:
Trong cuộc sống, bạn cần phải biết học cách cảm thông đối với điểm yếu, điểm hạn chế của người khác. Cảm thông với cuộc sống, tính cách của mọi người trong gia đình, bạn bè, vợ chồng… sẽ giúp bạn có một cuộc sống dung hòa xung quanh. Sự cảm thông – bí quyết nuôi dưỡng hạnh phúc gia đình.