Avsnitt
-
Tác giả tiếp tục khắc họa sâu sắc nội tâm và những trải nghiệm chiến trường của Lữ. Anh gặp lại Hiền, cô gái từng quen biết thời học sinh nay là nữ văn công nhưng lại bối rối, ngượng ngùng, không dám bắt chuyện. Suốt bữa cơm chung và những ngày sau, anh bị chi phối bởi sự tự ái kỳ lạ không thể vượt qua rào cản quá khứ. Trên đường hành quân, Lữ cảm nhận sự thay đổi trong tâm hồn mình, từ một chiến sĩ xốc nổi thành người trầm lặng, chín chắn hơn. Sau những chiến trận sinh tử, anh cũng dần hiểu và quý mến những người đồng hành hơn.
-
Trong những trang nhật ký nhòe mực và chi chít nét bút chì, người lính trẻ Lữ đã kể lại những khoảnh khắc khắc nghiệt và đầy cảm động nơi chiến trường. Ở đó giữa núi rừng miền Trung khốc liệt, tình bạn, lòng quả cảm và nỗi đau chiến tranh đan xen thành một mạch cảm xúc day dứt. Một trong những người bạn chiến đấu để lại nhiều dấu ấn sâu sắc trong lòng anh chính là Kim - chàng trai người Vân Kiều có đôi mắt sáng, giọng nói lơ lớ và một quá khứ đau thương sau cuộc càn quét tàn bạo của quân Mỹ.
-
Sau những giờ phút im lặng nặng nề trong cuộc họp Đảng ủy, sự chân thành, thẳng thắn của các đảng viên đã làm nên một không khí kiểm điểm đầy trách nhiệm. Ở đó, người ta không ngại đối diện với mình, với sự dao động trong tư tưởng, với nỗi băn khoăn giữa tiến và lui trong cuộc chiến giằng co từng tấc đất. Tiểu đoàn trưởng Vượng - người từng xông pha nơi mũi nhọn đột kích lần đầu tiên công khai tự nhận ra sự thiếu kiên trì, một sự dũng cảm khác im lặng mà không kém phần quyết liệt.
-
Một buổi sáng mùa xuân, Lữ cùng đồng đội lặng lẽ đặt những bông hoa dại lên nơi hai chiến sĩ đã hi sinh để bảo vệ anh và chiếc đài vô tuyến điện. Trong khoảnh khắc lặng thinh ấy, Lữ mở ba lô cũ của Đàm - người lính luôn mang vẻ lạc quan yêu đời nhưng giờ lại không để lại dấu tích gì ngoài vài câu thơ sinh hoạt giản dị mà đau đáu. Rời khe núi mang theo ký ức không thể xóa nhòa, Lữ bước đi giữa âm vang tiếng pháo, tiếng bom và màn sương bảng lảng nơi biên giới.
-
Lữ ngất đi trong một khe núi sâu sau trận chiến khốc liệt. Khi tỉnh dậy, anh như đi lạc trong hư vô, mất hoàn toàn cảm giác về thời gian, không gian thậm chí cả ý thức về sự tồn tại của chính mình. Thân thể bầm dập, cổ họng khô rát nhưng anh vẫn nắm chặt chiếc đài vô tuyến điện - biểu tượng cho nhiệm vụ thiêng liêng mà anh đang gánh vác. Chính lúc ấy người đồng đội thân thiết là Cật đã tìm thấy và giúp anh dần khôi phục. Trong những ngày đó khi nhớ lại trận đánh, Lữ không khỏi bị ám ảnh bởi khoảnh khắc anh bắn hạ một lính Mỹ. Đó là phản xạ sinh tồn trong chiến đấu nhưng cũng là giây phút khiến anh giật mình nhìn ra mình đã không còn là một cậu học sinh ngây thơ năm nào mà đã trở thành một người lính thực thụ sẵn sàng chiến đấu.
-
Trong một lần Lữ để tên địch chạy thoát khiến anh hối tiếc và tự trách bản thân mình, sự cố đó trở thành đề tài trêu đùa trong đơn vị nhưng cũng là chất xúc tác để những người lính trở nên thân thiết hơn. Họ chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện. Từ chuyện đánh giặc đến chuyện làng quê, tuổi thơ thậm chí cả những mối tình một thời. Giữa núi rừng cô quạnh, tiếng cười nói và những câu chuyện lính đời thường đã giúp họ giữ vững tinh thần kết nối tình đồng đội bền chặt.
-
Trên đường hành quân, Lữ tình cờ gặp lại cha - người mà trong ký ức của anh là biểu tượng của sự nghiêm khắc, rắn rỏi, là ngọn núi mà anh vừa ngưỡng mộ, vừa dè chừng. Cuộc gặp gỡ ấy làm sống dậy cả một vùng ký ức. Từ lời mẹ kể, mái tóc bị cắt ngắn ngày bé đến hình ảnh người cha cắm cờ đỏ trên đỉnh núi Hồng, tất cả đan xen dẫn dắt Lữ tới một quyết tâm mới đó chính là trở thành một đảng viên tiếp nối lý tưởng mà cha anh đã chọn.
-
Trong khói lửa mịt mù của chiến dịch Khe Sanh có những dấu chân lặng lẽ nhưng gan góc, bền bỉ, đang len lỏi qua từng chiến hào băng qua ngổn ngang tàn tích chiến trường để tiếp tế cho đồng đội. Đó là bác Đảo - người lính vận tải, trở thành một phần quen thuộc giữa những cung đường gập ghềnh đạn pháo. Không chỉ mang cơm tiếp nước, bác còn trở thành người dẫn tù binh đưa những kẻ bại trận trở về phía sau theo đúng tinh thần nhân đạo của cách mạng.
-
Trận chiến diễn ra không chỉ đơn thuần là một trận đánh, nó là một mảnh ghép quan trọng trong kế hoạch phối hợp toàn chiến trường, là phát súng mở màn cho một chiến dịch lớn của quân và dân ta. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo thiếu thốn từ lương thực đến đạn dược, người lính vẫn giữ vững tay súng, vững lòng tin không phải vì họ không biết sợ mà bởi trong trái tim họ là ý chí của cả một dân tộc không khuất phục, không lùi bước. Đó là những ngày mà tinh thần chiến đấu của người lính trở thành ánh lửa soi đường bừng lên giữa khói lửa chiến tranh.
-
Trong bối cảnh chiến trường căng thẳng, địch liên tục thả bom B52 gây tàn phá nặng nề, Tiểu đoàn 1 thuộc Trung đoàn 5 nhận lệnh gấp rút xuất kích dù chưa chuẩn bị đầy đủ. Các chiến sĩ hành quân khẩn trương giữa tiếng bom và khói lửa. Chính ủy Kinh trực tiếp xuống nắm chỉ huy, thúc giục tinh thần bộ đội, đồng thời đối mặt với nỗi lo về sự sống còn của đơn vị trong chiến trận đầu tiên của Trung đoàn. Một số chiến sĩ dù bị thương nhưng với ý chí và lòng dũng cảm, sự kiên cường họ lại xin tiếp tục chiến đấu.
-
Sau chuyến nghỉ phép về thăm nhà, Khuê trở lại đơn vị với nỗi đau thầm lặng khi nhà của gia đình anh bị bom đánh sập, mẹ và em gái mất chỉ còn lại cha già ốm yếu. Trong thời gian ngắn ở nhà, Khuê tranh thủ dựng lại căn nhà, sửa mộ mẹ và em, cùng dân quân chuẩn bị tiếp tục lên đường chiến đấu. Vào đêm trở lại đơn vị, anh nhận được lời dặn hiếm hoi và đầy xúc động từ người cha già ốm yếu của mình.
-
Cuộc gặp gỡ xúc động, phức tạp giữa Lượng và gia đình ông Phang đặc biệt là trong bối cảnh chiến tranh khốc liệt, những lựa chọn chia rẽ trong một gia đình từng gắn bó. Lượng tìm đến nhà cụ Phang - người từng là cơ sở tin cậy trong vùng tạm chiến. Tuy nhiên cảnh tượng mà anh chứng kiến lại là một gia đình tan nát bởi chiến tranh, là ánh mắt câm lặng của Xiêm - người đàn bà trẻ gánh chịu nhiều cay đắng, là nỗi đau thầm lặng và quyết liệt trong lòng ông cụ khi phải đối mặt với sự thật là chính con trai ruột của mình đã quay súng về phía cách mạng.
-
Khi người lính rời khỏi mái nhà, họ không chỉ mang theo ba lô và súng đạn, mà còn mang theo cả một phần đời sống riêng tư. Chỉ khi đêm xuống, giữa tiếng côn trùng và hơi rừng Trường Sơn, người lính mới lặng lẽ mở ra những mảnh hồi ức của mình, những giấc mơ riêng mà họ chỉ dám sống một cách dè dặt. Chính những khoảnh khắc đời thường như vậy đã làm nên chiều sâu của hình tượng người lính.
-
Trong một lần công tác tranh thủ về làng, Kình gặp lại người con trai của mình là Lữ sau nhiều năm xa cách. Anh chỉ kịp cho con gói kẹo rồi lại vội vã rời đi. Hành động không vào nhà dù chỉ cách vài bước chân khiến vợ anh tức giận chạy theo ra tận bờ đê. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng chứa đầy tình yêu thương, hờn dỗi và khát khao đoàn tụ.
-
Ở phần này là một mạch tự sự đầy chân thực và xúc động giữa những ngày tháng chiến tranh gian khổ. Ba người lính trẻ tụ lại quanh bếp lửa trong hang đá vừa nấu ăn, vừa trò chuyện. Khói bếp tỏa ra cay xè mắt mũi nhưng cũng gợi về biết bao ký ức, khơi lên những câu chuyện đời lính và cả thời niên thiếu chưa xa. Mỗi người một quá khứ, một điểm khởi đầu nhưng rồi chiến tranh đã gom họ lại thành đồng đội vì chung một lý tưởng thiêng liêng.
-
Trên hành trình hành quân gian khổ dọc Trường Sơn, một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi đã đến giữa những người lính. Khuê bất ngờ gặp gỡ hai đồng đội mới. Một anh cao gầy đeo máy vô tuyến điện và một anh đen lùn ngồi giữa hai chiếc ba lô. Câu chuyện giữa họ bắt đầu từ những câu đùa nghịch rồi dần dần mở ra những tâm sự chân tình của người lính giữa rừng già.
-
Chính ủy Kinh đã nghe được cuộc trò chuyện của các chiến sĩ với Ban Chỉ huy, trong đó có những lời nhận xét về ông. Ban đầu, ông cảm thấy giận dữ nhưng dần chuyển hóa thành sự tò mò. Ông bắt đầu lắng nghe những lời nhận xét rồi tự nhìn lại mình, sau đó quyết tâm cải thiện trở thành một người lãnh đạo tốt hơn. Trong suốt quá trình công tác, Chính ủy Kinh đã không ngừng duy trì mối quan hệ gần gũi với các chiến sĩ, đặc biệt là với Khuê - một tiểu đội trưởng trinh sát sắc sảo nhưng còn trẻ tuổi.
-
Ở phần này, câu chuyện xoay quanh Khuê - người lính cần vụ của Chính ủy Trung đoàn 5. Sau những trận chiến cam go, Khuê nhận nhiệm vụ mới bên cạnh Chính ủy Kinh - một con người từng trải, từng là cán bộ tuyên huấn dày dặn kinh nghiệm. Ban đầu anh miễn cưỡng, nhưng qua những ngày tháng đồng hành, Khuê dần hiểu hơn về Kinh và chấp nhận trọng trách của mình.
- Visa fler