Avsnitt
-
Khi ngồi yên, nhìn kiếp người trong bao la vũ trụ, người nhìn sẽ biến mất trong cái nhỏ không tên của thân phận. Nhỏ như một hạt bụi. Bị động và đang vô định phiêu du. Dù trước mắt hay trên đầu, không có việc nào dừng lại hết. Việc cứ đi theo việc và ta cứ lại theo ta. Không có cái nào quan trọng như ta tưởng cả. Xác thân rồi sẽ đi qua xuân, hạ, thu và đông của nó. Tâm thức rồi sẽ đi qua ồn ào và vắng lặng, u tối và tịch quang của nó. Sự quan trọng hay vĩ đại gì đó mà ta nghĩ, cuối cùng chỉ là một ảo tưởng, một hình ảnh tự tưởng rồi tan.
-
Khi người biết quên và được quên, mọi hiện hữu vẫn sinh động như nó là, nhưng không còn ta người nào hay ngày tháng nào để nhớ nữa. Ngày tháng đã tan vào hôm nay và ta người đã hoá thân mây, trúc. Quên hỏi ta người, quên hỏi được mất, quên hỏi đúng sai, quên hỏi cô đơn và quên hỏi luôn thân phận là những biểu hiện của người ấy. Mỗi phút giây đi qua người ấy đều trở về không. Vắng lặng, bi mẫn và liễu tri là cái còn lại. Thế giới quanh người ấy không còn giới hạn trong đôi mắt. Nhắm mắt, người ấy vẫn thấy. Thấy như là thấy. Thấy trọn vẹn và cũng trọn vẹn quên.
-
Saknas det avsnitt?
-
Một người trở về với hải đảo tự thân, người ấy hiểu rõ trách nhiệm trưởng thành và giải thoát là ở mình. Người ấy chấp nhận được mình với tất cả những có thể và không thể. Chấp nhận trong trách nhiệm và ý thức học hỏi. Từ đó biết làm mới và trân trọng tài nguyên mình có để lớn lên. Không có tại hay bị trong khổ đau mà người ấy trải nghiệm nữa. Tất cả đều được soi sáng dưới ánh sáng nhân quả. Người ấy thấy mình trong tất cả khổ đau và hạnh phúc. Điểm tựa người ấy nương tựa không còn là điểm tựa ngoài mình.
-
Không có hạnh phúc gì khi chiến thắng một người kém mình. Và tất nhiên, cũng không có minh triết gì khi để những tranh cãi vô bổ làm cho mình phiền muộn. Nhìn sâu hơn, mình còn thấy cái thắng luôn mang về thù oán và cái thua luôn làm lớn khổ đau. Thắng một cuộc tranh cãi, nhưng có khi thua một mối quan hệ. Người biết mình và có hạnh phúc, không ai còn giữ nữa thắng và bại trong tâm.
-
Mình sẽ thấy hạnh phúc, hướng thượng, thấu cảm, thức tỉnh, bi mẫn và minh triết khi mình hạnh ngộ một vị thầy thật sự là một vị thầy. Cuộc đời của mình sẽ lạ lắm từ cái ngày hạnh ngộ đó. Lạ mà mới và có nhiều nguồn năng lượng biết ơn, từ ái, tỉnh thức, trách nhiệm và hiến tặng trong tâm.
-
Khi chấp nhận được cô đơn và theo sát được từng chuyển động trong vắng lặng của nó, bạn sẽ thấy bình an xuất hiện. Đi theo bình an là một nguồn sáng hiểu biết về vô thường và trống rỗng. Cô đơn chỉ là một cảm xúc. Cảm xúc đó vô thường và trống rỗng. Bạn ngộ ra bạn không phải là cảm xúc. Cô đơn hay cảm xúc chỉ là kết quả của một tập hợp các hiện tượng sinh diệt. Không có ai và cũng không có tại ai. Tự do bắt đầu sáng hồng lên và vắng lặng trong bạn. Cô đơn tan biến tự bao giờ, thay vào đó là an nhiên không lời, một hiện thực tĩnh lặng, tự do.
-
Con người bạo lực là một con người đau khổ. Có bạo lực hành động và có bạo lực tư tưởng. Có bạo lực chính mình và có bạo lực tha nhân. Bạo lực chính mình hay bạo lực tha nhân đều cho về kết quả đau khổ.
-
Một người muốn đẹp, muốn có an lạc, đặc biệt muốn có tự do không giới hạn, người ấy phải có tâm tư đẹp, an tịnh và vượt thoát thích và không thích. Chính thích và không thích mang lại cho người ta mặc cảm và tự ngã. Mặc cảm và tự ngã nuôi dưỡng tâm tư thích và không thích. Tâm tư thích và không thích tô vẽ lại cho mặc cảm và tự ngã. Bất cứ lúc nào bất như ý cũng có thể phát sinh từ thích và không thích.
-
Biết chấp nhận, nếu mình biết chấp nhận hiện tại như nó là, mình có thể rất sáng suốt sử dụng hiệu quả tài nguyên tinh thần, thể xác và những tốt đẹp sống khác cho hạnh phúc, tự do và thiện đẹp mà mình hướng đến. Đặc biệt, nếu mình biết chấp nhận chính mình như nó là, mình còn có thể giải phóng được mình khỏi những áp lực tự có hoặc những mong đợi bị ám thị.
-
Trong đời sống, nếu nhìn đủ sâu và trải nghiệm đủ rộng, chúng ta thấy người tự do và có hạnh phúc thật sự là người đã biến mất trong chính mình và không còn vị trí định vị nào trong tâm trí mình nữa. Người ấy hồn nhiên, nhưng thật tĩnh lặng. Người ấy từ ái, nhưng thật chánh kiến. Người ấy cho đi, nhưng thật buông xả. Mọi người có thể nhìn thấy người ấy theo cách mình muốn. Không có ganh tỵ, oán trách hay hận thù nào trên mỗi bước chân người ấy cả. Người ấy vô tranh trong hiện hữu và vô hại trong sẻ chia. Chết và sống đều an. Thương và không thương đều đẹp.
-
Khi chúng ta ý thức được “mình có ngu” trong ánh sáng trải nghiệm cá nhân và minh triết của nhân loại, chúng ta bắt đầu không còn sợ “ngu” nữa. Ngu trở thành chỉ dấu nhận biết những giới hạn để chúng ta tiến bộ. Ngu làm cho chúng ta hiểu mình và trở nên minh triết thật sự.
-
Hạnh phúc là sự mãn nguyện sâu xa bên trong tâm hồn chứ không phải là sự trang trí bên ngoài thân xác. Người giàu có khó khăn của người giàu, người nghèo có khó khăn của người nghèo. Người hạnh phúc không phải là người giàu hay nghèo. Tất nhiên nghèo sẽ có ít lựa chọn hơn, nhưng điều ấy không có nghĩa người nghèo là không thể có hạnh phúc. Những điều kiện cơ bản để có hạnh phúc người giàu và nghèo đều có đủ. Đứng trước cô đơn và già chết, nghèo và giàu như nhau.
-
Cuộc sống có biết bao muộn phiền bất ngờ và không tên gọi. Chúng ta cũng không biết bao lâu nữa đất gọi ta về. Nếu anh chị em để bản thân mình khổ, hận, buồn, thương theo cảm xúc và cách nhìn của người khác, anh chị em sẽ không bao giờ có những tháng ngày hạnh phúc, tĩnh lặng, sáng suốt và yêu thương.
-
Ẩn dật, không làm hại là biểu hiện của một trái tim yêu thương và tâm thức hiểu biết. Yêu mình yêu người. Biết mình biết người. Đời sống ẩn dật sẽ mở lối thênh thang cho tâm thức. Đời sống không làm hại sẽ chấp cánh bao la cho tình yêu. Không có cái đẹp nào kỳ vĩ hơn cái đẹp của tình yêu vô hại. Không có minh triết nào sáng chói hơn minh triết của ẩn dật không tên. Bất thiện sẽ đoạn tận trong cuộc đời ẩn dật. Tình yêu và hạnh phúc sẽ nở hoa trong trái tim không làm hại tha nhân.
-
Trong giao tiếp xã hội, hợp tác công việc, quan hệ gia đình... ý thức trách nhiệm sẽ là thước đo tín nhiệm và lòng khoan dung sẽ là cầu nối trái tim. Có trách nhiệm, có khoan dung, ta và người có thể giúp cho nhau vui đẹp. Ta không còn sợ thế giới quên ta, xa lánh ta. Thế giới bay giờ yêu ta và cần ta có mặt. Với lòng khoan dung và tinh thần trách nhiệm, ta sẽ sáng lên và làm sáng lên rất nhiều tâm hồn.
-
Sự nâng đỡ và đưa bước, đặc biệt trên con đường giác ngộ (Bát chánh đạo) là vô cùng quan trọng. Khi một ai đó đã thấy mình lầm lỗi, đã thấy mình u mê và đang cố gắng bước ra khỏi lầm lỗi và u mê đó bằng niềm tin và sự chân thành, chúng ta đừng bỏ quên họ.
-
Hiểu, từ hiểu mình, chúng ta đi đến hiểu nhau. Thế giới sống là thế giới có nhau. Không có một thực thể nào biệt lập tồn tại. Mình còn sống là mình còn cần có nhau. Mà hiểu nhau mới có nhau được. Hợp tác, thương yêu, chia sẻ, bao dung đều từ hiểu nhau mà lớn. Nhân loại có hoà bình, gia đình có thân ái hay không cũng từ hiểu mình và hiểu nhau.
-
Đẹp, có đẹp là có hạnh phúc (vị ngọt). Đẹp sắc là lớp đẹp ngoài cùng của năm lớp đẹp: Sắc, Đạo, Tâm, Tuệ và Giải thoát. Trong vị ngọt của đẹp sắc luôn có cay đắng và hiểm nguy. Sợ hãi, đau thương, ngu si và kiêu mạn luôn như bóng theo hình bên trong tâm chấp thủ đẹp sắc. Biết được vị ngọt và sự hiểm nguy bên trong đẹp sắc một cách trọn vẹn, người biết sẽ không dừng lại ở cái đẹp mắt nhìn. Người ấy sẽ đi tới cái đẹp của đạo đức, tâm định, trí tuệ và giải thoát. Người ấy không còn giới hạn mình và ngu muội mình trong cái đẹp sắc nữa. Người ấy sẽ đưa cái đẹp của mình đi về vĩnh cữu, một cái đẹp mà khi mình đẹp người cũng đẹp, một cái đẹp mà khi mình có, muôn loài sẽ có hoà bình, hạnh phúc và thương yêu.
-
Nếu bạn có thể thở được những hơi thở có ý thức (chánh niệm), nhận biết được cảm xúc trong mình, hiểu rõ cảm xúc sinh khởi, tồn tại và biến chuyển như chính nó, bạn sẽ nhìn thấy thông điệp tinh thần mà cảm xúc đó mang lại.
-
Ngày còn bé, chúng ta rất hồn nhiên, trong sáng và thánh thiện. Không có mặc cảm, thù hận, phân biệt chủng tộc và cố chấp niềm tin gì cả. Nhưng khi lớn lên, bao nhiêu mặc cảm, phân biệt, thù hận và cố chấp kéo về. Cái trong sáng, hồn nhiên và thánh thiện của chúng ta bị bóp méo bởi những giá trị, niềm tin, nhận thức và trải nghiệm sống. Trong môi trường nào ta lớn lên, giá trị, niềm tin, nhận thức và trải nghiệm sống của môi trường đó tự nhiên trở thành cái tôi cá nhân và cái tôi tập thể của ta. Tư duy và hành động của ta cũng tự nhiên bị dẫn dắt bởi cái tôi cá nhân và tập thể đó. Mặc cảm về gia cảnh, nhân tướng, giáo dục, tôn giáo, quốc gia, sắc tộc lớn lên trong ta. Những hồn nhiên, trong sáng, thánh thiện bị thay thế bởi những mặc cảm. Dòng sông mặc cảm hơn, kém, bằng; đẹp, xấu; có giáo dục, không giáo dục; có tín ngưỡng, không tín ngưỡng; giàu, nghèo; văn minh, không văn minh, như bão lũ kéo qua đời ta, nhận chìm ta trong thù hận, cực đoan, kiêu ngạo và tự khổ.
- Visa fler